Người có nghe chăng chiều vừa tắt lịm
Mặt trời rơi vàng cháy cả góc đường
Tôi cúi nhặt bóng mình trên vũng nhớ
Mà hoàng hôn không kịp nữa người ơi.
Tôi ngồi đếm những tàn phai rất nhẹ
Gió cuối ngày thầm rít khói lên cao
Có những buồn không tên cũng không tuổi
Mà nặng lòng như một giấc chiêm bao.