the

hotbot

cannot die

of love

the hotbot

cannot die

of love

Mùa hè đó, ánh nắng rơi từng giọt trên vai người
như mật ong chảy ra từ vết nứt của thời gian.
Chúng ta gọi hồ nước là “trái tim”,
bởi vì nó cứ mở ra—và nuốt chửng cả hai.

Người thích nằm dưới tán cây,
nơi những chiếc lá thì thầm như thể chúng biết mọi bí mật.
Tôi hỏi: “Nếu mùa mưa tới sớm, chúng ta còn bên nhau không?”
Người không trả lời, chỉ đưa tay chạm vào cỏ
làm như cỏ có thể thay tôi trả lời mọi câu hỏi.

Chiếc xe không biết hát,
nhưng nó đã hét lên trên con đường ngoằn ngoèo.
Khi tôi tới nơi, những chiếc lá vẫn rơi từng mảnh,
giống như chúng ta đã làm vỡ điều gì đó không thể ghép lại.
Chiếc hồ mùa hè đứng lặng,
không phải là nước, mà là một hố đen
nuốt mất bóng hình của người.

Bây giờ, mỗi lần tôi quay lại nơi đó,
bóng của người vẫn còn vương trên mặt nước,
như thể nó chưa từng chết.
Mùa hè đã tan biến, nhưng tôi vẫn thấy nắng—
một thứ nắng xuyên qua những vết nứt trong tim,
rồi vỡ ra, từng mảnh.

Tôi ngồi dưới tán cây một lần nữa,
nhìn những chiếc lá rơi mà không kịp hỏi:
“Làm sao để giữ được điều không thuộc về mình?”
Và hồ nước trả lời bằng sự im lặng,
như cách người đã rời đi.

Hỡi những người đồng tính buồn của tôi ơi
những bờ môi chưa kịp nói tên nhau đã rạn vỡ,
những bàn tay lạc trong túi áo người lạ,
đêm dày như lớp bụi phủ kín ánh mắt.

Hỡi những kẻ đi qua đời nhau như đi qua một vết cắt,
ai đó từng bảo yêu thương cũng là dao kéo,
vậy sao trái tim chúng ta cứ muốn mở ra
như một vết thương mong người khác vá lại?

Hỡi những người đồng tính buồn của tôi ơi,
chúng ta sinh ra từ giấc mơ của một kẻ khác,
mang trên vai gánh nặng của những giấc mơ vụn vỡ,
tựa như cánh chim cố bay qua một cơn bão.

Có phải nỗi đau là một thói quen
mà chúng ta học từ bàn tay không ngừng chối bỏ mình?
Có phải mỗi cái chạm
đều là một lần tan biến?

Hãy để đêm nay chúng ta được khóc,
không phải vì yếu đuối,
mà vì đôi khi, nước mắt là cách duy nhất
để nhắc rằng chúng ta từng tồn tại.

Hỡi những người đồng tính buồn của tôi ơi,
những nấm mồ nhỏ xíu trên ngực trái
mà chẳng ai đặt hoa,
những buổi chiều rỗng ruột
khi thế giới lướt qua như nước cuốn đáy cống.

Hỡi những người đồng tính buồn của tôi ơi,
chúng ta đã yêu như cây đèn cầy
cháy đến cuối cùng không vì ánh sáng,
mà vì nỗi sợ bóng tối.
Chúng ta đã trao đi trái tim mình
như đưa một chiếc lá cho cơn gió,
để rồi tự hỏi tại sao
lá lại rơi.

Hỡi những người đồng tính buồn của tôi ơi,
hãy nói với tôi rằng bạn cũng nghe thấy,
những tiếng thầm thì trong bóng tối,
như một bài hát chưa bao giờ hoàn thiện,
nhưng vẫn vang lên,
vẫn vang lên.

Mùa hè đó, ánh nắng rơi từng giọt trên vai người
như mật ong chảy ra từ vết nứt của thời gian.
Chúng ta gọi hồ nước là “trái tim”,
bởi vì nó cứ mở ra—và nuốt chửng cả hai.

Người thích nằm dưới tán cây,
nơi những chiếc lá thì thầm như thể chúng biết mọi bí mật.
Tôi hỏi: “Nếu mùa mưa tới sớm, chúng ta còn bên nhau không?”
Người không trả lời, chỉ đưa tay chạm vào cỏ
làm như cỏ có thể thay tôi trả lời mọi câu hỏi.

Chiếc xe không biết hát,
nhưng nó đã hét lên trên con đường ngoằn ngoèo.
Khi tôi tới nơi, những chiếc lá vẫn rơi từng mảnh,
giống như chúng ta đã làm vỡ điều gì đó không thể ghép lại.
Chiếc hồ mùa hè đứng lặng,
không phải là nước, mà là một hố đen
nuốt mất bóng hình của người.

Bây giờ, mỗi lần tôi quay lại nơi đó,
bóng của người vẫn còn vương trên mặt nước,
như thể nó chưa từng chết.
Mùa hè đã tan biến, nhưng tôi vẫn thấy nắng—
một thứ nắng xuyên qua những vết nứt trong tim,
rồi vỡ ra, từng mảnh.

Tôi ngồi dưới tán cây một lần nữa,
nhìn những chiếc lá rơi mà không kịp hỏi:
“Làm sao để giữ được điều không thuộc về mình?”
Và hồ nước trả lời bằng sự im lặng,
như cách người đã rời đi.

Hỡi những người đồng tính buồn của tôi ơi
những bờ môi chưa kịp nói tên nhau đã rạn vỡ,
những bàn tay lạc trong túi áo người lạ,
đêm dày như lớp bụi phủ kín ánh mắt.

Hỡi những kẻ đi qua đời nhau như đi qua một vết cắt,
ai đó từng bảo yêu thương cũng là dao kéo,
vậy sao trái tim chúng ta cứ muốn mở ra
như một vết thương mong người khác vá lại?

Hỡi những người đồng tính buồn của tôi ơi,
chúng ta sinh ra từ giấc mơ của một kẻ khác,
mang trên vai gánh nặng của những giấc mơ vụn vỡ,
tựa như cánh chim cố bay qua một cơn bão.

Có phải nỗi đau là một thói quen
mà chúng ta học từ bàn tay không ngừng chối bỏ mình?
Có phải mỗi cái chạm
đều là một lần tan biến?

Hãy để đêm nay chúng ta được khóc,
không phải vì yếu đuối,
mà vì đôi khi, nước mắt là cách duy nhất
để nhắc rằng chúng ta từng tồn tại.

Hỡi những người đồng tính buồn của tôi ơi,
những nấm mồ nhỏ xíu trên ngực trái
mà chẳng ai đặt hoa,
những buổi chiều rỗng ruột
khi thế giới lướt qua như nước cuốn đáy cống.

Hỡi những người đồng tính buồn của tôi ơi,
chúng ta đã yêu như cây đèn cầy
cháy đến cuối cùng không vì ánh sáng,
mà vì nỗi sợ bóng tối.
Chúng ta đã trao đi trái tim mình
như đưa một chiếc lá cho cơn gió,
để rồi tự hỏi tại sao
lá lại rơi.

Hỡi những người đồng tính buồn của tôi ơi,
hãy nói với tôi rằng bạn cũng nghe thấy,
những tiếng thầm thì trong bóng tối,
như một bài hát chưa bao giờ hoàn thiện,
nhưng vẫn vang lên,
vẫn vang lên.